Menu
Cảm nhận mùa dịch: Chúa ở đâu

Ngày dần tắt nắng, một ngày nữa lại trôi qua, hôm nay là ngày thứ bao nhiêu của kì giãn cách xã hội, hắn không nhớ nữa; chỉ biết rằng, từ lâu, hắn đã quen với cảm giác cô độc trong bốn bức tường của phòng trọ tồi tàn. Đau khổ, người thân, bạn bè của hắn: người ra đi vì dịch bệnh, người đang cố gắng cầm cự với hy vọng mau khỏe lại, …

Hoang mang, lo lắng, số tiền hắn tích lũy dần vơi, hắn cứ thoi thóp ngày qua ngày, tự hỏi liệu hắn sẽ cầm cự được đến khi nào. Trách móc, hắn trách Chúa: tại sao Người lại để hắn phải chịu cảnh này? Tại sao Người cướp đi mạng sống của thân hữu hắn? Tại sao Người không nghe tiếng hắn kêu cầu?........ Mang theo nỗi đau đớn, oán than…, hắn mơ màng, chìm dần vào giấc ngủ…

-Mẹ,… Con về rồi ạ!

-Ừ! Hôm nay con bay thế nào, bay được bao xa, có nơi nào mới lạ muốn khoe với mẹ không?

Tiếng chuyện trò làm hắn thức giấc, định lên tiếng phàn nàn thì hắn chợt nhận ra hắn đang ở một nơi xa lạ. Nhìn quanh tìm nơi phát ra tiếng ồn, hắn bắt gặp mẹ con nhà Sẻ trên cây, Sẻ Con rối rít khoe:

-Sáng nay con bay một vòng quanh nơi mình ở, nhưng con muốn tìm quả tươi và ngắm nhìn khung cảnh mới lạ hơn nên con đã đến một nơi xa mẹ ạ. Mẹ xem, nhiều quả tươi ngon không ạ?....À, mẹ ơi! Nơi mà con đến hôm nay lạ lắm, lúc đầu con còn sợ mắc vào bẫy chim của con người, nhưng vùng này mọi người trốn hết trong nhà. Con chẳng thấy người đi lại nhiều như ở nhà mẹ ạ, chỉ thấy thưa thớt vài ba người ngoài đường, lạ mẹ nhỉ?

-À…chắc con bay đến nơi có dịch bệnh và ở đó đang thực hiện giãn cách xã hội. - Sẻ Mẹ đón những quả tươi từ Sẻ Con, vẫn chăm chú nghe con nói.

Sẻ Con nghiêng đầu, như hiểu như không hiểu điều mẹ vừa nói:

-Dịch bệnh là gì hả mẹ? Nó có ngon không ạ? Những người ở trong nhà thích thật, được ăn, được ngủ, được chơi, chẳng cần đi kiếm mồi vất vả như mẹ.

-Không….

Mi thì biết gì mà nói? Mi có biết con người chúng ta trải qua những ngày như thế nào trong nhà không? Mi đâu hiểu cảm giác đau khổ, hoang mang, của ta ?– Sẻ Mẹ còn đang nói, hắn đã ngắt lời đầy cáu gắt.

Mẹ con nhà Sẻ ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của hắn, nỗi ngạc nhiên chưa qua, họ lại nhìn thấy nước mắt lăn dài trên gò mà hắn. Dường như, trước những con vật xa lạ, hắn có thể hét lên, trút bỏ sự đau khổ, oán giận và cả yếu đuối trong lòng. Hắn gục xuống gốc cây, khóc nấc như một đứa trẻ… Hắn đã quá mệt mỏi, Sẻ Con nhẹ nhàng đậu xuống vai hắn, đập nhẹ cánh vào lưng hắn như an ủi. Chờ cơn xúc động của hắn qua đi, qua trò chuyện, mẹ con nhà Sẻ biết được hắn là một người lao động bị mắc kẹt ở nơi có dịch và đang gặp rất nhiều khó khăn về vật chất cũng như tinh thần. Sẻ Mẹ lên tiếng hỏi:

-Anh có tin vào Thượng đế không? Tại sao anh lại bi quan như vậy?

-Có chứ! Dĩ nhiên là có! Tôi là một người Công giáo và lẽ tự nhiên, tôi tin tưởng vào Chúa của tôi, nhưng,… có lẽ, ở thời điểm hiện tại, tôi nghi ngờ vào sự tồn tại của Đấng mà tôi từng rất trông cậy. Người ở đâu khi tôi đau khổ, hoang mang, cần đến Ngài nhất…? Tại sao Chúa không can thiệp khi chúng tôi kêu cầu trong đau đớn và thậm chí có người sợ hãi, thất vọng. – Hắn đáp.

-Tôi biết bây giờ có nói thế nào, anh cũng cho rằng chúng tôi đứng ở góc nhìn của người ngoài cuộc mà phán xét. Vậy nên, anh có muốn chứng minh điều anh vừa nói: ''Chúa của anh không tồn tại'' bằng cách dẫn chúng tôi vào nơi anh đang sống, và chỉ cho chúng tôi khó khăn mà anh trải qua không? – Sẻ Mẹ tiếp lời.

Cùng với cái gật đầu của hắn, họ đi về nơi có dịch bệnh. Hắn dẫn mẹ con chị Sẻ đến những bệnh viện, nơi hàng ngàn người F0 đang được điều trị, trong đó có bao đứa trẻ - hẳn chúng sợ hãi khi phải xa rời gia đình, có người nguy kịch, có người không qua khỏi - để lại nỗi đau đớn, tiếc thương cho thân nhân; đến những nơi có người F0 tự điều trị tại nhà: họ hoang mang, liệu rằng họ sẽ chết lúc nào, liệu họ có khỏi bệnh không?... Hắn vừa chỉ, vừa trách móc; Sẻ Mẹ vẫn im lặng quan sát và lắng nghe. Cuối cùng, hắn dẫn họ về căn phòng trọ của hắn, chỉ cho họ thấy sự tồi tàn của căn phòng, những gói mì ăn liền trong góc bếp, những đồng bạc lẻ còn lại trong túi…và nói:

-Như mẹ con chị đã thấy, còn biết bao người lâm vào cảnh khó khăn vì dịch bệnh như tôi. Những người lao động nghèo bám víu vào thành phố vì miếng cơm manh áo nhưng vì dịch bệnh, họ không thể ra ngoài đi làm, tiền không có nhưng vẫn phải ăn để sống, liệu rằng họ có thể cầm cự đến bao giờ, chưa kể, họ có thể là những F, có thể bỏ lại gia đình mà ra đi… Và còn rất nhiều những mảnh đời khác, hẳn họ cũng có những đau khổ, khó khăn riêng.

Sẻ Mẹ vẫn tiếp tục im lặng. Hắn kết thúc bằng một cái nhún vai:

-Giờ thì chị cũng nhận ra rồi chứ? Rõ ràng là Chúa không tồn tại.

-Sau khi dẫn chúng tôi đi một vòng, anh vẫn nghĩ như thế ư? – Sẻ Mẹ nói.

Dĩ nhiên. Tôi vẫn cầu xin Chúa nhưng tuyệt nhiên không thấy Người xuất hiện. Không chỉ tôi, còn rất nhiều người kêu cầu Người, nhưng Người ở đâu khi chúng tôi khốn khó, cần Người nhất? – Hắn tiếp lời.

Quay sang nhìn Sẻ Con, Sẻ Mẹ hỏi:

-Con nghĩ sao? Ngoài những điều anh ấy vừa chỉ cho chúng ta, con thấy điều gì nữa không?

-Có mẹ ạ! – Sẻ Con nhanh nhảu: Con nhìn thấy nhiều bác sĩ và tình nguyện viên trong các bệnh viện, các khu cách ly, lấy mẫu xét nghiệm... Trời nóng mà ai cũng mặc đồ bảo hộ kín mít và làm việc liên tục, giỏi ghê mẹ ạ! Con thấy họ cứ như là siêu nhân, đang thực hiện nhiệm vụ cứu nhân loại ấy.

Nghe Sẻ Con nói, hắn hơi khựng lại. Sẻ Mẹ nói:

-Anh vẫn nghĩ rằng Chúa không tồn tại ư? Anh nghĩ rằng Chúa làm phép lạ cho con người khỏi bệnh tật thì Người cũng làm phép lạ cho dịch bệnh biến mất, và hẳn ai cũng mong được như vậy. Nhưng Người có ra tay để làm cho dịch bệnh biến mất không? Thiên Chúa toàn năng thì Người làm gì chẳng được, nhưng tại sao Người lại không làm?... Đó là những vấn nạn con người đặt ra với ước muốn riêng mình, nhưng ý muốn Thiên Chúa thì đôi khi hoàn toàn khác với ước muốn con người anh ạ!

-Người không hiện thân, nhưng Người quan phòng chúng ta theo cách này hay cách khác. – Sẻ Mẹ vẫn tiếp tục: Sự đau khổ và oán trách đã nuốt chửng anh, anh chẳng thể nhìn ra những điều tích cực trong dịch bệnh. Bác sĩ, tình nguyện viên chính là những điều tích cực ấy; họ cần mẫn làm việc dù trời nóng, dù nhiều người trách móc họ, quá đáng hơn là chống đối, đánh đập họ; thậm chí, có người mất đi người thân nhưng không thể về chịu tang, vẫn nén nỗi đau tiếp tục ở lại chống dịch, còn anh thì lại chỉ biết kêu than, oán trách. Để tôi chỉ cho anh thấy tình người ở nơi dịch bệnh: có những người ích kỷ nhưng cũng có nhiều người sẵn sàng chia sẻ cho hàng xóm bó rau, ít thịt, đồ cứu trợ; những gánh hàng, gian chợ 0 đồng; nhiều chuyến xe cứu trợ từ ngoài vùng dịch chuyển đến; những tình nguyện viên, linh mục, tu sĩ, nhà sư….họ bỏ lại sự an nguy của bản thân, đi tới những vùng dịch để giúp đỡ…..Bấy nhiêu đây thôi cũng đủ cho thấy rằng Thiên Chúa vẫn tồn tại, anh vẫn có thể thấy Chúa trong nỗi đau khổ, khó khăn của dịch bệnh. Anh nghĩ Chúa không xuất hiện, không lắng nghe lời cầu xin của anh và mọi người ư? Người hiện thân trong chính những vị bác sĩ, tình nguyện viên, tu sĩ ấy….

Sẻ Mẹ liếc nhìn chàng thanh niên, hắn dường như có sự biến động lớn, chị nói:

-Cũng như loài chim chúng tôi, không gieo, không gặt, không thu tích vào kho thế nhưng nếu chúng tôi đi tìm, chúng tôi vẫn có cái ăn. Tôi cho rằng đó chính là sự quan phòng của Thiên Chúa. Chúng tôi còn được Người quan tâm, săn sóc như thế, anh cho rằng Người sẽ bỏ mặc con người sao?

-Nhưng tại sao Người tạo ra dịch bệnh để chúng tôi phải đau khổ như thế này? – Hắn nói.

-Câu trả lời trung thực nhất cho câu hỏi này là: tôi không biết. Người ta có thể nghĩ rằng virus là một phần của thế giới tự nhiên và bằng một cách nào đó đóng góp cho cuộc sống, nhưng cách giải thích này không thể dùng để nói chuyện với một người bị mất bạn bè hoặc người thân. Một câu hỏi quan trọng đối với những người có đức tin trong những lúc đau khổ là: Bạn có thể tin vào một Thiên Chúa mà bạn không hiểu không? – Sẻ Mẹ nói.

Cả hai rơi vào suy tư , đột nhiên hắn lên tiếng:

-Tôi tin Thiên Chúa không tạo ra sự dữ.

-Đúng vậy! – Sẻ Mẹ đồng tình: Trong bầu không khí đau đớn, hoảng sợ của con người, tôi nghĩ đó là một lời mời gọi để con người cần hoán cải, sám hối và ăn năn nhiều hơn. Chúng ta cần tiếp tục lắng nghe tiếng Chúa trong những biến cố của thế giới, nhất là lần đại dịch này bởi lẽ nào có ai biết được ý định của Người? Càng trong đau khổ, tôi nghĩ chúng ta càng nên vững tin vào Chúa chứ nhỉ? Lạc quan, tích cực – không mất gì phải không nào, nhưng nó khiến chúng ta thay đổi suy nghĩ, khi ấy, anh sẽ thấy nhiều hơn những gì mà trước nay anh thấy.

-Lạc quan, sống tích cực……..

Cộc! Cộc! Cộc! …. Tiếng gõ cửa làm hắn thức giấc, hắn ngồi dậy, trong lòng vẫn miên man suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi. Bác chủ nhà trọ lên tiếng gọi, kéo hắn về với thực tại. Hắn vội vàng mở cửa, bác liền nhét vào tay hắn ít gạo, mớ rau; trước khi về, bác còn không quên nháy mắt với hắn:

-Tiền trọ tháng này bác giảm một nửa nhé, số còn lại cháu để hết dịch đóng sau cho bác cũng được. À, nấu ít cơm, ăn uống hẳn hoi kẻo bố mẹ ở nhà lo nghe chưa!

Hắn nhìn túi đồ vừa được cho, ngước nhìn những tia nắng ban mai chiếu rọi, mỉm cười: Hắn thấy Chúa rồi!

Bài viết : Cạc Cạc
Thiết kế : Minh Luân